Review Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần | Quan Đông Dã Khách

Review Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần – Quan Đông Dã Khách. Qua tiêu đề của sách có thể đoán được phần nào dư vị mà tác giả muốn mang đến cho chúng ta, chắc hẳn là chủ đề tình yêu lãng mạng? 13 câu chuyện sẽ mang đến đầy đủ những cung bậc ‘hỷ nộ ái ố’ cho người đọc qua lối kể đậm chất trữ tình.

Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần có thể liệt vào danh mục ngôn tình hoặc tập truyện ngắn với nội dung kể lại 13 câu chuyện tưởng chừng như sẽ xưa cũ, hoa mỹ như cách dùng từ ở tiêu đề của tác giả, nhưng không, những tình huống rất đỗi đời thường và gần gũi với thời đại qua lời dẫn nhẹ nhàng, dễ thẩm thấu.

Review Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần
Review Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần

Ám màu ngôn tình nhưng không vì thế mà tác phẩm chỉ duy một màu mỹ miều hay lãng mạn mà song song đó là những bi ai trong cuộc đời mà mỗi chúng ta, dù có thể chưa hoặc sẽ không bao giờ trải qua nhưng chắc hẳn sẽ bắt gặp đâu đó đôi lần.

“Những câu chuyện trong cuốn sách này, có thể cho đến cuối đời cũng sẽ không xảy ra với bạn, nhưng chẳng ai dám nói chúng chưa từng xảy ra trên thế gian này, chỉ là tôi có may mắn gặp được những người đó, nghe được những chuyện đó, rồi kể lại cho bạn vào một thời điểm thích hợp.”

13 câu chuyện hầu hết kể về chuyện tình, nhưng không chỉ là tình yêu đôi lứa mà còn bao gồm tình yêu giữa các thành viên trong gia đình, tình yêu giữa người và loài vật giúp tác phẩm sinh động và tránh được sự nhàm chán khi theo dõi. Bằng sự đồng cảm và lòng trắc ẩn, chúng ta luôn mong mỏi những kết cục tốt đẹp sẽ đến các nhân vật, nhưng tác giả Quan Đông Dã Khách đã không màu hồng hóa tất cả mà thẳng thắn đưa hiện thực cuộc sống vào trong tác phẩm. Bạn sẽ gặp nhân vật bi lụy như Xuân Thụ – một gã si tình đến mức ngô nghê, dễ tổn thương như cô bé Quả Nhi lanh lợi nhưng lại mắc căn bệnh bạch cầu hiểm nghèo, hay dũng cảm như Nhất Nam – sẵn sàng từ bỏ lễ cưới đang diễn ra để tìm đến hạnh phúc thật sự.

Như một bản rap chứa đựng nhiều punchline (*), những câu chuyện của Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần dẫn dắt người đọc đi đến những bất ngờ không thể đoán trước, mỗi kết thúc luôn để lại những cảm xúc trộn lẫn, như vị hăng cay rồi mới đến êm dịu của một chén rượu nồng.

Mở đầu của câu chuyện đa phần là một thoáng gặp gỡ bất ngờ, sau đó chớp mắt đã vạn năm, phần kết của câu chuyện luôn là càng đi càng xa, không còn thấy nổi bóng hình. Có lẽ những cuộc gặp gỡ đều rất đẹp đẽ, nhưng kết cục lại thường không như ý, nhưng cuộc đời là vậy, điều đẹp đẽ nằm ở chỗ, chúng ta không có cách nào đoán trước được gì.

Khi đọc tác phẩm này bạn sẽ ít nhiều có sự đồng cảm với những nhân vật bởi lối kể chuyện chạm đến cảm xúc của tác giả. Và đằng sau những cảm xúc đau đớn, hối tiếc ấy chúng ta với vai trò là người thứ 3 đứng ở một bên quan sát sẽ có được những nhìn nhận khách quan, đồng cảm nhưng không bị chi phối – là một cách để hiểu người, hiểu mình từ đó làm chủ cảm xúc, vượt qua những hiện thực ngoài cuộc sống.

Đến đây, chắc có lẽ bạn đã hiểu được phần nào lý do cái tên mỹ miều Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần mà tác giả Quan Đông Dã Khách sử dụng cho tác phẩm.

Những đoạn trích tiêu biểu trong Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần

Có nhiều người là như vậy, chỉ đến khi để mất rồi mới nhận ra được tấm lòng của người kia, lúc còn ở bên nhau sẽ coi đó là tất lẽ dĩ ngẫu, cảm thấy bản thân vốn dĩ phải được đối xử như vậy, dường như cả thế giới này đều là của mình. Kỳ thực làm gì có chuyện như thế, chẳng qua bạn là người mà anh ta yêu thương thôi, một khi rời khỏi anh ta, bạn chẳng là cái gì hết.

Tình cảm yêu thích lúc còn bé rất giống một đóa hoa còn chưa nở, thuần khiết tới mức có thể vắt ra nước, nhưng sự đố kỵ lúc còn bé cũng nảy sinh một cách rất thuần túy, vì chúng ta vô tâm, vì khi đó ta còn quá trẻ dại, chúng ta căn bản không hề hay biết mỗi lời nói của mình rốt cuộc có thể mang lại sự tổn thương và hậu quả như thế nào đến cho một người.

Con người là vậy đấy, bạn mãi mãi không thể nào biết được nỗi đau của người khác, người này đang đau khổ muốn chết, nhưng trong mắt người kia đó chẳng qua chỉ là một vở hài kịch mà thôi.

Bởi vậy, con người ta đừng nên mong chờ sự đồng cảm từ người khác, trên đời này vốn dĩ không có chuyện đồng cảm, tất cả những sự an ủi chẳng qua chỉ là sự quan tâm ở phương diện đạo đức, vết thương của bạn đến cuối cùng cũng vẫn phải tự lành thôi.

Khi một mối tình không thể cứu vãn được nữa, ngoài việc để gió cuốn bay bạn chẳng làm được gì, bạn phải tự hỏi mình rằng, liệu bạn đã cố gắng hết sức mình không còn gì để hối tiếc. not? Nếu câu trả lời là có, vậy thì bạn đã xứng đáng với tình yêu đó rồi.

Trong lòng mỗi người đều có một số chuyện, hoặc đẹp đẽ ngọt ngào, hoặc tàn khốc, nhưng sẽ có một vài chuyện mà cả đời này bạn không bao giờ muốn nhắc lại, tựa như một vùng chôn cất trong lòng , nó chỉ có thể tiếp tục lớn, thời gian càng lâu nó càng lên sâu, đến khi bạn muốn nó vượt qua, thì nó phải bám chặt lấy thời gian của bạn, chỉ cần chạm vào là đau đến nhói lòng.

* Punchline: một điểm nhấn bất ngờ trong câu chuyện, kết nối chặt chẽ với cốt truyện, đòi hỏi sự tập trung theo dõi để hiểu và nhận ra, đôi khi cần phải có hiểu biết sâu rộng. Trong truyện cười, punchline có thể khiến người xem bật cười sau khi kết nối các tình tiết, tương tự trong một bản nhạc rap, thuật ngữ punchline dùng để mô tả những lời rap mang tính châm biếm, có sức sát thương đối với thể loại rap battle.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *